CHƯƠNG 33: TIẾP CẬN BỆNH GÂY RA TỪ NHIỀU TÁC NHÂN KHÁC NHAU (Ở BÀI NÀY LÀ MẠT BỤI - DUST MITE)

02/04/2020 18:06

#Nhatban #kienthuc #mangduoclieu #môi_trường_sống
SERIES HỘI CHỨNG VIÊM DA DO STEROID TẠI NHẬT BẢN
CHƯƠNG 33: TIẾP CẬN BỆNH GÂY RA TỪ NHIỀU TÁC NHÂN KHÁC NHAU (Ở BÀI NÀY LÀ MẠT BỤI - DUST MITE)
----------
Tóm tắt chương:
Bác sĩ Fukaya sau khi nghiên cứu thấy rằng, việc thay đổi môi trường sống, cụ thể là làm sao để giảm lượng mạt bụi trong nhà, sẽ cải thiện được tình trạng bệnh viêm da cơ địa ở nhiều bệnh nhân
Dựa vào nghiên cứu này, chúng ta cũng nên tìm cách để làm sạch không khí trong nhà, để lượng mạt bụi giảm xuống, nó sẽ giúp chúng ta đỡ bị những vụ lên mụn bất thường, nổi ngứa bất thường
Nhất là bạn nào đang bị viêm da Demodex
Xem thêm về mạt bụi tại video này: https://www.youtube.com/watch?v=GGG0012XDe8
---------
Chi tiết bài viết:

Môi trường sống và việc ngưng sử dụng steroid trong việc chữa trị viêm da dị ứng
Viết bởi M Fukaya trong tờ Jpn. J. Allergol
Đây là bài báo tôi viết bằng tiếng Nhật và đã nộp cho tờ báo Japanese Journal of Allergology năm 1999. Dưới đây là nghiên cứu tiếp theo về 14 bệnh nhân đã được kiểm tra về môi trường sống. Điều kiện sống của mỗi người đều khác nhau. Bảng dưới đây cho thấy mật độ Mạt Bụi trong lượng bụi thu thập từ nhà mỗi bệnh nhân.

 

Không có mô tả ảnh.

 

Một khảo sát được thực hiện một năm sau để kiểm tra xem môi trường sống của bệnh nhân có thay đổi không. Đánh dấu “có” nếu ngôi nhà có những cải thiện đáng kể trong lượng Mạt Bụi hoặc bệnh nhân thay đổi chỗ ở. Dưới đây là một bảng tương quan 2x2 cho thấy sự thay đổi môi trường và tình trạng bệnh AD (trầm trọng hơn/ cải thiện/ không thay đổi). Theo kiểm định Fisher (Fisher’s exact probability test), p=0.143 (>0.05) và không có thay đổi nào đáng kể ở mức ý nghĩa 5%.

 

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

 

Trong 14 bệnh nhân, một số đang sử dụng corticoid, những người còn lại thì không. Do đó tôi chia bệnh nhân thành hai loại, người không sử dụng corticoid trong một năm trở lại (YES) và những người sử dụng (NO) để kiểm tra tình trạng AD. Lúc đó, p=0.266 và cũng không có khác biệt nào đáng kể

 

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

 

Không có mô tả ảnh.

 

Bảng thống kê chi tiết bệnh nhân ở hình dưới.

Tất cả bệnh nhân đều chấp nhận steroid. Bệnh nhân ở trường hợp 1 đang dùng steroid, không thay đổi chỗ ở và không có tiến triển nào về tình trạng da.
Tiếp theo, bài test được thực hiện với hai nhóm, nhóm (YES) thay đổi môi trường sống hoặc ngưng dùng steroid, nhóm (NO) không làm cả hai. Trong trường hợp này, p=0.028 và có điểm khác biệt lớn ở mức ý nghĩa 5%.

 

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

 

Tôi thấy những kết quả này rất thú vị. Người ta thường nói AD là một chứng rối loạn da gây ra bởi nhiều nguyên nhân. Một số người giảm bệnh nhờ ngưng sử dụng steroid, trong khi số khác hồi phục bằng cách cải thiện môi trường sống. Nhưng cả hai cách trên đều không có hiệu quả với một số người khác. Trong nghiên cứu theo sau tập trung vào một tác nhân, không thể có khác biệt rõ rệt nếu số lượng đối tượng nghiên cứu  nhỏ. Trong những trường hợp như vậy thì kiểm tra nhiều tác nhân sẽ cho thấy những khác biệt lớn. Chúng ta sử dụng phương pháp này khi nghiên cứu bệnh nhiều tác nhân gây ra.
Nếu chúng ta muốn một tác nhân thống kê được những điểm khác biệt lớn, chúng ta cũng có thể thiết kế nghiên cứu sao cho số lượng đối tượng nghiên cứu lớn hơn nhiều so với tác nhân. Nhưng mục đích của dịch vụ lâm sàng là cải thiện sức khỏe người bệnh, nên người ta sẽ không tăng số lượng nghiên cứu cho đến khi một tác nhân nhất định thể hiện những khác biệt rõ rệt. Đó cũng là điểm khác nhau giữa dịch vụ lâm sàng (clinical service) và nghiên cứu.
Tôi nghĩ việc lặp lại kiểm tra với những tác nhân đã xác định và thêm vào các tác nhân khác để xem giá trị p có nhỏ đi trong 14 bệnh nhân hay không là một phương thức lâm sàng trong việc chữa trị bệnh do nhiều tác nhân gây ra.
Đây là lập trường của tôi khi chữa trị cho bệnh nhân AD. Mặc dù chủ đề của cuốn sách này là ngưng sử dụng thuốc bôi steroid, không phải lúc nào tôi cũng đi theo hướng ngưng sử dụng. Mặc dù sử dụng steroid lâu dài là một yếu tố quan trọng, nó cũng chỉ là một trong nhiều yếu tố khiến AD trở thành một căn bệnh khó chữa.
Ngưng sử dụng steroid có hiệu quả trong một số trường hợp. Tuy nhiên cũng có trường hợp phương pháp này không hiệu quả và những cách khác lại có.
Tất cả những bệnh nhân kiềm chế sử dụng steroid trong thí nghiệm đều chưa nghiện steroid. Ví dụ, bệnh nhân trường hợp 6 không sử dụng steroid, đã thay đổi chỗ ở và do đó tình trạng da liễu được cải thiện. Bệnh nhân này không mắc nghiện và môi trường sống có thể là yếu tố duy nhất làm bệnh AD tồi tệ hơn. Đối với những bệnh nhân không sử dụng steroid và cải thiện sức khỏe một năm sau này, những điều nổi bật tôi quan sát thấy là quá trình hồi phục từ bùng phát hoặc ảnh hưởng tích cực từ sự thay đổi môi trường sống.